
Bây giờ là sáu giờ tối rồi. Quyển sách Hãy tôn trọng nỗ lực của mọi cô gái của tác giả Dương Hy Văn có lẽ thích hợp để đọc xong rồi ngủ. Mình cảm giác nó khá giống với sách của tác giả Vãn Tình. Đều là những quyển sách mà khi đọc xong, sẽ bất giác ngẫm nghĩ rất nhiều.
Cô nàng này tương đối nhỏ gọn hơn hẳn. Cách thiết kế và trang trí tạm ổn thôi. Gam màu xanh da trời nhẹ nhàng. Nội dung, ừ, mình thích những quyển như thế này lắm lắm.

Khi đọc xong, thấy kiêu hãnh vì những người phụ nữ đã đang và mãi hạnh phúc. Hạnh phúc vốn là đích đến của mỗi chúng ta mà, không phải sao?
Chúng ta có mặt trên đời này chính là đặc ân lớn nhất
Lúc mình còn nhỏ. Gia đình mình rất nghèo. Nghèo nhất trong những người nghèo. Mình nhớ, có nhiều khi không có cơm ăn, phải đào củ mì để ăn. Mà nhiều khi không đủ, còn luộc cả lá mì để ăn.
Cuộc sống thiếu thốn về kinh tế, tất nhiên cũng kéo theo cái thiếu thốn về tinh thần. Từ khi còn là một đứa bé, mình đã hay tự hỏi “ Tại sao mình lại có mặt trên đời này?”. Rồi thì “ Tại sao mình phải sống”. Cả ti tỉ lần với những câu hỏi bản thân.
Nếu mình không được sinh ra, có phải ba mẹ mình đỡ khổ không? Ba mẹ có thể sẽ chẳng mang gánh nặng trách nhiệm. Những câu như “ lo cho tụi nó nhịn ăn nhịn mặc”. Hay là “ không có ba đứa bây thì tao bỏ ổng/ bả lâu rồi”…
Nếu mình không được sinh ra, thì thật tốt biết bao. Không phải ngày nào cũng lội bộ 5, 6 cây số đến trường khi mới hơn 5 giờ sáng. Không phải bị đứng giữa lớp vì ba mẹ không đi họp phụ huynh. Không bị gọi lên văn phòng vì lần nào cũng đóng trễ học phí. Không bị bạn bè mỉa mai vì lúc nào cũng mặc mỗi một bộ đồ…
Nhưng khi mình lớn lên, mình lại muốn trở thành một phần tươi đẹp của thế giới này. Muốn trở thành một cô gái mà “mình thích mình như thế”. Muốn làm tất cả mọi thứ mình từng nghĩ đến trong đầu. Muốn trở nên có ích hơn. Muốn sống một cuộc đời mà mình đã tưởng tưởng vô số lần khi mình còn nhỏ.

Và mình phát hiện được sinh ra trên đời, được làm những điều bản thân muốn làm. Đó chính là đặc ân lớn nhất. Là cách để mỗi người mạnh mẽ hơn, nhẫn nại hơn, sống hết mình hơn. Đi qua rất nhiều ngày tháng chịu đủ mọi tổn thương dù vô tình hay cố ý. Mình ý thức trân trọng bản thân mình ngày hôm nay hơn bao giờ hết.
Ai cũng có quá khứ, nhưng không phải ai cũng có tương lai.
Ai cũng có thể đã bị tổn thương, nhưng không phải ai cũng có đủ kiên cường.
Ai cũng có thể là bản thân của ngày hôm qua. Chứ chưa bao giờ là bản thân của ngày hôm nay.
Ai cũng có thể nhìn trước một sự thật. Chúng ta rồi sẽ không còn trên đời này nữa. Nhưng mà ít người dám thừa nhận. Cái chết sẽ đột ngột tìm đến hơn cái cách chúng ta nghĩ “ sẽ chết già trên giường bệnh”.
Cho nên khi chúng ta được sống, chính là điều tuyệt vời và thiêng liêng nhất. Bạn có thời gian để hết mình một cách trọn vẹn. Loại bỏ những điều không ưng ý và rắc rối trong cuộc sống mà nó đã quấy nhiễu bạn lâu rồi. Và hướng tới những giá trị hạnh phúc.
Thế nên, nếu bạn đang ở trong hoàn cảnh nào. Thì hãy luôn tâm niệm một điều sự có mặt của bạn chính là đặc ân lớn nhất mà tạo hoá có thể cho bạn. Không có gì tuyệt vời hơn là “được sống”.

Hãy tôn trọng nỗ lực của một cô gái vì cô ấy đã sống thật xứng đáng với bản thân của chính mình
Thật là một quyển sách đọng lại nhiều cảm xúc. Với riêng mình. Thực ra mình đã đọc không ít những quyển sách cùng chủ đề, cùng cách diễn đạt, cùng chí hướng. Nhưng mỗi khi đọc xong quyển nào. Mình lại cảm thấy ĐÃ.
Hãy tôn trọng nỗ lực của một cô gái…vì cô ấy đã hết mình tìm kiếm một cuộc đời mà cô ấy muốn. Vì chính mình mà sống, vì chính mình mà dũng cảm, cũng vì chính mình mà vươn lên. Một cô gái phải mạnh mẽ như thế nào, với rất nhiều cạm dỗ và khó khăn, vẫn vượt qua và kiêu hãnh sống một cuộc đời mà mình hướng tới.
Đó là một loại hạnh phúc. Nhưng cũng là một kiểu dày vò. Thật sự là đa số sẽ bỏ cuộc sớm.
“ Trên đời này không có chuyện một bước lên mây, cách duy nhất để tạo ra tương lai tươi sáng là đi từng bước vững chắc về phía trước”
>> Hãy tôn trọng nỗ lực của một cô gái
“ Trong cuộc đời, mỗi người đều phải đối mặt với những nan đề tưởng chừng không thể giải quyết, khốn khổ vì mấy đồng bạc, đau đớn vì không có người yêu, ngột ngạt vì cuộc đời sắp đặt, bức bối vì không thể đến những nơi xa mình ao ước, chán chường vì những thất bại liên miên…Nhưng Havel từng nói: Chúng ta kiên trì làm một việc gì đó không phải bởi vì làm vậy sẽ có hiệu quả, mà đơn giản vì ta luôn tin rằng nó đúng”
Thật ra, mình không có người yêu. Và mình cũng không thấy đau đớn như tác giả viết. ỦA, mắc gì không có người yêu là phải đau đớn chớ. Mất đi người mình yêu quý mới là đau đớn.
=.= Sai quá sai nha tác giả. Tui vẫn sống rất chi là vui vẻ mạnh khoẻ và đầy lạc quan nha.
>>> Một cô gái nỗ lực hết mình vì tương lai
Tớ cũng chưa thực sự nỗ lực hết mình vì tương lai. Tớ cũng muốn biết cảm giác đó là như thế nào. Chắc sẽ rất tuyệt.
Tớ cũng chưa gọi là thành công, cũng chưa làm được những điều vĩ đại đao to búa lớn gì cả.
Tớ chỉ có thể khẳng định, giờ phút này, tớ có một công việc. Tớ yêu nó. Một công việc, nuôi sống được tớ. Tớ tự hào về nó. Mỗi ngày, đều muốn cố gắng để vươn tới đỉnh cao trong nghề nghiệp.
Muốn nhìn năng lực nghề nghiệp thăng hoa.
Chỉ có thế ^^!
Tác giả đã có những trải nghiệm đáng quý và đúc kết thành một câu nói như thế này:
“ Hãy tôn trọng nỗ lực của một cô gái. Cô ấy đắm chìm trong viễn cảnh tương lai, muốn dốc hết sức để xem mình có thể trở thành người như thế nào”
Khi bản thân nỗ lực vì một điều gì đó, hay vì một người nào đó, điều đó thực sự rất tuyệt vời và cũng rất thiêng liêng trong cuộc đời. Mình luôn tin tưởng như vậy.

>>> Bạn có thể thực hiện ước mơ
“ Nếu có ước mơ, con phải bảo vệ nó. Những người không thể thực hiện điều mình muốn sẽ nói rằng con không thể làm điều đó. Muốn cái gì thì hãy giành lấy nó”
Khi mình đọc xong câu nói này, phải nói là rung động từ tận đáy lòng. Trước đây, mình từng nghe một câu ” Khi bạn ngẩng cao đầu nhìn trăng sáng, liệu có còn nhớ đến ước mơ ban đầu của bạn hay không?”
Mình và bạn, chắc chắn ai cũng mang trong mình một ước mơ. Ước mơ đối với mình là một kiểu cố chấp. Và nếu bạn thực sự đam mê một điều gì đó mãnh liệt, chắc chắn bạn cũng là một người giống mình ^^!
Chúng ta cùng phấn đấu, nỗ lực, cháy hết mình vì ước mơ của chính chúng ta nhé ^^! Dù có ra sao thì ở một giai đoạn nào đó trong cuộc đời, bản thân mình đã sống một cách có đam mê- già rồi nghĩ lại ” ÔI tự hào về mình chết đi được ấy “
“ Nếu có một ngày, cuộc sống nhàm chán lặp đi lặp lại mài mòn đam mê của bạn, hãy đặt tay lên ngực trái, cảm nhận từng tiếng tim đập vững vàng, đó là tiếng lòng chân thực nhất cho thấy bạn không cam lòng bỏ cuộc”
>> Không ngoảnh lại
Tác giả là một người có thời gian du học và làm việc ở nước ngoài. Và quyển sách này, có rất nhiều câu chuyện của những người bạn tác giả gặp gỡ. Chủ yếu là cuộc sống, cách sống của những người tha hương.
Mình chưa từng ra nước ngoài học tập, cùng lắm chỉ đi du lịch dăm bữa nửa tháng rồi về. Nhưng gia đình mình ở Lâm Đồng, mình đi học và làm việc ở Thành Phố, Sau đó cũng nghĩ sẽ sống lâu dài ở đây.
Nhớ lúc mới lên TP, thực sự ban đầu thì chẳng nhớ nhà mấy đâu. Kiểu như con chim được bay ra khỏi cái lồng sắt, sướng khủng khiếp =.=. Mãi đến một năm sau, một lần về thăm nhà, nhìn ba mẹ mình, cảm giác được thì ra lúc mình không có ở nhà, ba mẹ mình đã già đi nhiều lắm. Bất giác, èo ơi, con gái con đứa mà đi là giống kiểu bỏ nhà đi bụi…

Tác giả cũng có những trải nghiệm tương tự. Cụ thể là từ Trung Quốc đi sang New Zealand. Cuộc sống tha hương rất vất vả. Ừ thì rời xa cha mẹ thì ngoài kia chính là bão tố. Phải mưu sinh bằng nhiều nghề để kiếm tiền trang trải, phải làm việc quần quật mười mấy tiếng một ngày. Phải sống tiết kiệm, dè xẻn, phải nhận những ánh mắt phán xét này nọ.
“ Khả năng sinh tồn không phải yếu tố quyết định sức cạnh tranh chỗ đứng vững chắc trong xã hội, nhưng là nền tảng của mọi phương diện. Chỉ khi biết cách sinh tồn, ta mới có thể sống tốt”
>>> Nếu ngày mai tôi chết
Dạo này, mình đọc nhiều sách liên quan đến cái chết. Và tình hình thực tế thì Covid cũng hoành hành bá đạo. Rất nhiều người đã không thể chiến đấu đến hết cuộc chiến tàn khốc này. Bệnh tật là thứ tàn nhẫn. Và thứ bệnh tật vô tình như Covid lại càng là thứ nhẫn tâm.

Mình đọc 2 quyển là ” Năm năm cuối đời” và “ Điểm đến của cuộc đời”. Thực sự cảm thấy sinh mệnh mang nhiều ý nghĩa. Và chỉ cần chúng ta có một cơ thể hiện tại đang khoẻ mạnh- đó chính là một điều mà bạn cần trân trọng và giữ gìn.
Hãy làm mọi thứ để cơ thể của bạn khoẻ mạnh hơn. Hãy trân trọng cơ thể của bạn, vì nó chính là sinh mệnh của bạn.
“ Ta bắt đầu kính nể sự sống, cảm nhận được sự kiên cường bất khuất của nó, cũng hiểu được sự yếu đuối của nó”
>>> Thành công tới chậm
Học sinh đi học 12 năm mới bắt đầu thi đại học. Sinh viên mài mòn mông mới có thể nhận lấy tấm bằng tốt nghiệp và bắt đầu đi làm. Đi làm vài năm, nỗ lực hết cỡ mới có những thăng tiến nhất định.
Biên kịch cả mấy chục bộ phim mới có thể có một hay vài bộ bom tấn. Đạo diễn, diễn viên làm xanh mặt mới có thể được khán giả nhớ tên, hoặc ấn tượng. Thành công không phải là việc dễ dàng. Chính vì vậy nó mới mang lại nhiều ý nghĩa.
“ Tôi nghĩ bất cứ tạo vật xinh đẹp nào đều cần trải qua giai đoạn thai nghén rất dài và đầy khó khăn, giống như cây vạn tuế qua cả chục năm mới nở hoa một lần. Thành công là điều tuyệt diệu nhất thế gian, vậy nên nó thường tới chậm. Dưới sự chỉ đường dẫn lối của thời gian, nó sẽ tìm đến bạn, chỉ cần gìn giữ tấm lòng chân thành, chắc chắn nó sẽ không bỏ bạn mà đi”
Cảm nhận riêng
Mình là một cô gái, và mình nghĩ quyển sách này nên dành cho một chàng trai đọc. Nếu bạn đang có người yêu, và người yêu của bạn là một cô gái đang mải miết theo đuổi ước mơ của cô ấy. Hãy ủng hộ..
Đời người không có thật sự nhiều việc mà bản thân muốn làm. Khi người phụ nữ của bạn đang làm việc mà cô ấy muốn, cô ấy cố gắng và nhiệt huyết vì nó. Hãy ủng hộ cô ấy, vô điều kiện. Bởi vì sự thật, bạn có ép cô ấy từ bỏ, chính là ép cô ấy đưa ra một lựa chọn khó xử và dễ gây hối tiếc về sau ^^!
Thật ra, các cô gái họ miệt mài phấn đấu. Chẳng phải làm vừa lòng bất kỳ ai cả. Họ chỉ đang không nỡ làm bản thân mình thất vọng mà thôi.
Con gái được sinh ra, không phải để đáp ứng bất cứ kỳ vọng nào từ ai cả. Và các chàng trai cũng thế. Cho dù ai có kỳ vọng vào chính bạn thế nào, thì nó cũng không sao lớn bằng việc bạn kỳ vọng vào chính bạn.
Vì sao bạn cần nỗ lực, vì sao bạn cần thành công, vì sao bạn phải bắt buộc có thành tựu? Chính mỗi chúng ta nên có câu trả lời của chính mình. Đây là cuộc sống của chúng ta, sự nghiệp cả đời của chúng ta. Đâu ai trả lời thay bạn được.
Nếu bạn sống một cuộc đời tèm lem, thì cuối đời vẫn chỉ là một bức vẽ được chấm phá bởi các đường nét hiếm hoi đơn điệu. Nếu bạn bung hết sức, nỗ lực hết mình cho những giá trị mà mình muốn. Bức tranh của cuộc đời bạn sẽ rực rỡ và đẹp đẽ- ít nhất trong trái tim bạn sẽ luôn cảm thấy như thế.
Thế nên, hãy nỗ lực hết sức mình bạn nhé ^^!

Còn việc người ta có thực sự tôn trọng nỗ lực của bạn hay không cũng không quá quan trọng đâu. Vì chính chúng ta đã sống theo cách mà chúng ta muốn cơ mà. Ai thế nào, nghĩ gì ra sao, kệ!
“ Nếu đã quyết tâm thực hiện ước mơ thì kiểu gì cũng có cách. Nhưng phần lớn chúng ta cả đời đều không được trải nghiệm cảm giác ước mơ trở thành sự thật. Người ta giả vờ không có tiền, không có thời gian, không có nguyện vọng, không có quyết tâm bất chấp hết thảy, cho đến khi thực sự không còn gì cả. Không ai già đi chỉ vì dòng chảy thời gian, chỉ khi lý tưởng sụp đổ, người ta mới thực sự già”