
Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát
Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu là quyển sách thứ 3 mình đọc của tác giả Quan Đông Dã Khách. Mua quyển này từ một tuần trước. Nhưng vì công việc cá nhân phát sinh vài chuyện, em ấy cứ lặng lẽ ngồi im trên bàn làm việc.
Tới gần 12 giờ đêm nay mới bắt đầu cầm em ấy lên.
Đọc xong cũng gần 2h30 phút sáng.
Khi đọc xong quyển sách, mình bỗng nhiên cảm thấy cuộc sống của chúng ta thật khó để đoán trước được chuyện gì. Rất nhiều chuyện đã bỏ lỡ trong quá trình trưởng thành của chúng ta.
Rồi đến khi bất chợt không còn khả năng thực hiện nữa, ấy thế mà có khi đã trôi qua một đời.
Mình xin trích lại lời tác giả
“ Tôi muốn kể cho bạn nghe những câu chuyện vừa hàm súc vừa khúc chiết, như rượu ướp lạnh ba giờ sáng, như câu ca dao được lặp đi lặp lại trong những đêm thao thức, cất chứa trong lòng, ẩn dấu vào dòng thời gian”
Bây giờ cũng gần 3 giờ sáng rồi. Mình còn nghe thấy đâu đó có tiếng gà gáy sớm. Vẫn không ngủ được…

Mình đã bỏ lỡ rất nhiều điều trong cuộc sống này
Mình tạo Blog này vào năm 2018. Lúc đó mình mới nghỉ làm ở công ty cũ. Dự định là sẽ mỗi ngày viết một bài, như một quyển nhật ký nhỏ. Thời gian đó hơi khủng hoảng tinh thần, nên mình nghĩ sẽ có nhiều thứ để viết lắm.
Mình khi ấy còn mường tượng ra viễn cảnh thất nghiệp dài dài. Vì một người làm Freelancer thì đa phần đều như vậy. Mình hưng phấn.
Ấy thế mà, công việc lại cuốn mình đi. Sau đó là những ngày tháng lịch làm việc kín bưng kín mít. Rồi lịch học thêm, thi chứng chỉ ngoại ngữ. Rồi bạn bè rủ rê khởi nghiệp.
Sau đó cứ thế bận rộn hơn cả lúc ở công ty. Rồi những chuyến đi công tác. Áp lực làm mình khi mở cửa phòng, chỉ muốn lăn đùng ra làm một giấc.
Lúc đầu còn bừng bừng hưng phấn là mỗi ngày sẽ viết một bài đăng trên Blog. Nhưng chắc cũng hơn một năm ròng rã, số bài mình viết còn chưa vượt qua mười đầu ngón tay…
Ngẫm nghĩ, mình là một người mẹ vô trách nhiệm ghê ^^, bỏ bê con mình đến thảm.
Thanh xuân cứ thế trôi qua nhẹ nhàng như nó chưa từng tồn tại trong cuộc sống của mình vậy. Quanh đi quẩn lại, chạm mốc 30 rồi. Có thật nhiều điều tiếc nuối.
Không biết có khi nào bất chợt, bạn trong lòng cũng có cảm giác đó hay không? Không phải là không hài lòng với cuộc sống hiện tại. Mà chỉ là ở độ tuổi muốn làm một điều gì đó bạn đã không làm. Bây giờ có thực hiện nó, cũng đã không còn ý nghĩa trọn vẹn không?
>> Năm 22 tuổi, muốn trở thành một biên kịch giỏi. Nhưng mình đã bỏ cuộc
Mình nhớ năm mình 20 tuổi. Lần đầu tiên biết trên đời này có một nghề gọi là biên kịch phim. Khi lấy được giải nhì một cuộc thi sáng tạo ý tưởng,. Lần đầu tiên có hứng thú với một nghề. Mỗi khi tưởng tượng ra cảnh kịch bản của mình được dựng thành phim, các mạch máu như chuyển động “rần rần” trong cơ thể.
Lúc ấy, toàn bộ số tiền trong sổ tiết kiệm được đều bị lôi ra dành cho việc đi học. Làm phim quả thật là một nghề vất vả và bon chen. Một đứa sinh viên năm thứ 2 “máu điên dư thừa nên lúc nào cũng có thể làm chuyện điên rồ”. Ấy thế mà gắn bó với nó những 4 năm. Viết được vài kịch bản…rồi như gió thổi, mây bay, cơn mưa cũng làm cho con người tỉnh giấc.
Giấc mơ cũng không chiến thẳng được hiện thực.
Mình từ bỏ thứ mà mình đam mê…
Tối đó, một mình đứng trên cây cầu ở công viên Hoàng Văn Thụ, khóc như mưa. Những cặp đôi xung quanh nhìn mình như sinh vật lạ rồi tản ra. Trời không mưa, nước mắt làm sao mà giấu được…
Khóc chán chê mê mệt rồi mình mới nhìn xuống dòng người phía dưới. Lúc đó mình bỗng nghĩ ai cũng có nỗi khổ tâm trong lòng. Chỉ là người ta không nói ra mà thôi. Mình đau chưa chắc đã bằng nỗi đau của hàng triệu người khác..
>> Mình từng thất tình 2 lần
Lần đầu là mối tình đơn phương thời xửa thời xưa. Bạn ấy là người theo gu của mình thì đẹp trai. Học lại giỏi. Hai đứa mình năm nào cũng canh me nhau giành thứ hạng trong lớp. Chẳng hiểu có phải vì ganh ghét bạn ấy hơn tôi 0.1 không mà tôi cứ kiếm chuyện gây sự. Thế là thích bạn ấy…
Lúc đó còn xài tiền cắc. Một lần đạp xe ngang nhà của bạn ấy, còn cố ý quăng 1 đồng bạc cắc 5k vào mé mé vườn nhà bạn ấy. Xong còn đứng trước cửa nhà bạn ấy gào lên “ K ơi, tiền tui lỡ rớt trong vườn nhà ông, ra tìm phụ cái đi”.
Mình còn chưa đứng trước mặt cậu ấy, nói thích cậu ấy.
Mối tình thứ 2. Anh ấy là một chàng trai rất ưu tú. Là con nhà người ta chính hiệu. Cái gì cũng có thể làm tốt. Khi học xong đại học, nhận được học bổng ra nước ngoài du học, cứ thế mà cách xa nhau. Anh ấy cứ thế rời đi…
Ngày anh ấy làm đám cưới, mình có đi. Sau ngày chúng tôi chính thức chia tay nhau 3 tháng. Thế nhưng lúc đó không thể nói câu “ Hạnh phúc nhé anh và cảm ơn anh”.
Nếu thời gian có thể quay lại, tôi sẽ chọn mỉm cười và chúc mừng hạnh phúc của anh ấy.
>> Mình từng thất hứa với một chàng trai
Khi đi ăn đám cưới người yêu cũ một thời gian. Lúc đó tâm hồn như ở trên mây, chỉ muốn quãng thời gian này qua nhanh. Mình tải một app hẹn hò về. Và kết bạn với một chàng trai trên đó. Bạn ấy nhỏ hơn mình một tuổi, trò chuyện khá hợp nhau.
Bạn ấy khiến mình cảm thấy vui vẻ. Chúng mình hay gọi nhau là ông – bà- tui loạn xạ lên.
Thời đó còn tính chuyện yêu ảo. Cứ yêu ảo một thời gian, thấy hợp rồi gặp nhau, yêu thật…
Cũng hợp nhau. Cũng bàn tính đủ thứ chuyện. Nào là đi phượt các tỉnh miền Tây, nào là mua đồ đôi các kiểu. Thậm chí giày đôi cũng tính mua luôn đôi nào rồi.
Rồi sau đó, à mà làm gì có sau đó.
Cứ thế mà toang thôi. Một ngày không vui nào đó, mình đã xoá kết bạn, xoá ứng dụng, xoá Zalo, xoá Facebook rồi cứ thế mà những lời hứa cũng chỉ là những gì tồn tại trong trí nhớ mà thôi.
Cho đến rất nhiều năm, mình vẫn luôn thấy có lỗi.
Xin lỗi ông, lúc đó tôi thật tệ…
Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu chứa đựng rất nhiều bản ca buồn “thổn thức”
Nãy giờ viết nhiều ghê mà vẫn chưa đi vào trọng tâm gì cả. Khi đọc xong quyển Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu mình cảm thấy cuộc sống của mình được tua ngược về sau. Những ước mơ, những điều muốn thực hiện, những người cũ…đều tồn tại sống động trong trí nhớ của mình.
Cứ thế, muốn viết ra. Nếu sau này có già rồi, có mà lỡ lúc nhớ lúc quên, thì có thể lên đây tìm lại.
^^!!
“ Nhân sinh ly biệt, thế sự khó lường…chỉ có rượu mà thôi”

>> Váy hoa của Xuân Thảo
Không giống như trong hai quyển Tôi có chén rượu bạn có rượu không và Tôi có một chén rượu có thể xoa dịu hồng trần. Quyển Sáng hoan ca chiều thưởng rượu đa phần là chuyện không vui. Mà có câu chuyện vui thì cũng ẩn chứa nỗi buồn.

Đọc xong mà cảm giác nỗi buồn bị lây lan…
Nhưng mà mình vẫn rất thích những thể loại như thế này. Mỗi lần đọc xong có cảm giác lòng mình như lắng lại.
“ Thích một người ư, có lẽ giống như gió mát, tựa như sương mai, như tim đập liên hồi, như hồng trần cuồn cuộn, không có chỗ cho ai khác nữa..”
Mình chọn câu chuyện này, vì có đề cập đến Phượng Hoàng Cổ Trấn. Rất thích nơi này và cũng 3 lần lên lịch du lịch mà toàn bị hụt. Nếu không phải là chuyện thời tiết thì cũng vì tình hình dịch bệnh. Toàn những lý do bất khả kháng cả…
Câu chuyện nói về chuyện tình của một cô nàng tên là Xuân Thảo và anh chàng tên Hướng Khải. Cô gái đã “mặt dày” để theo đuổi lấy chàng trai.
“ Anh nghĩ là anh cũng thích em. Mỗi bức thư em viết cho anh, anh đều đặt dưới gối. Mỗi câu em nói, anh đều nhớ kỹ. Anh chưa từng thích ai, nên không biết phải yêu thương thế nào, anh không biết phải làm sao mới có thể khiến em vui vẻ, anh cũng không biết phải làm sao mới có thể khiến em cảm thấy yêu anh tốt hơn yêu người khác”
Và sau khi yêu nhau, cả hai đã vượt qua rất nhiều trắc trở mới có thể về chung một nhà…
Sau cùng, người còn người mất…
>> Thật xin lỗi, đã không thể giữ em ở lại
Đây là câu chuyện làm mình thấy hoang mang, nhất là trong năm nay. Từ lúc Covid 19 ập tới, mỗi ngày mình đều đọc thấy trên bản tin thời sự, số người bị nhiễm, số người đã rời đi.
Sau đó, là tình hình thời tiết, lũ lụt. Một năm thương tâm và đầy rẫy những mất mát.
“ Mọi biệt ly đều khiến người ta buồn khổ, bởi vì không ai biết khi nào khoảnh khắc chia ly sẽ đến. Giống như bạn không thể tin, một ngày nào đó, người này sẽ rời xa bạn, sẽ biến thành chiếc gai trong tim bạn, biến thành một người hoàn toàn không liên quan đến bạn”
Ừ thì trong cuộc sống có rất nhiều sự ra đi bất chợt. Bất chợt đến mức mà chỉ vài phút trước còn trò chuyện với nhau, còn hẹn sẽ gặp lại. Vài phút sau, lặng người với những cuộc hẹn chẳng bao giờ có thể xảy ra được nữa.

Trong Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu thì câu chuyện Thật xin lỗi, đã không giữ em ở lại mang nhiều dư vị nặng nề. Có một cô gái tên là Bạch Lộ và chàng trai tên Lục Phong. Vào thời điểm mà chàng trai biết mình không còn sống được bao lâu nữa, đã yêu và được yêu.
“ Em chỉ cần đứng ở nơi đó thôi cũng đủ khiến tim anh rung động, huống hồ em còn quay đầu lại mỉm cười với anh. Anh nghĩ đây là cuộc gặp gỡ tốt nhất thế gian. Anh như một con gấu nhỏ thích ăn mật ong, bất ngờ ngã vào tình cảm thầm mến”.
Và thì không có sau đó nữa…
>> Người trong lòng
Thật vô tình, nhưng câu chuyện “ Người trong lòng” này vẫn là một người ra đi. Chỉ khác là cô gái trong câu chuyện này chưa bao giờ có được trái tim người mình yêu điên cuồng cả một đời người.
Cô ấy tự sát…
Mình không biết trên đời này có bao nhiêu người tự sát vì tình yêu không được đáp lại. Tình yêu của cô gái Mễ Tô này làm một cô gái là mình cảm thấy ám ảnh.
Có thể yêu đến thế nào?
“ Tình cảm cô dành cho Thịnh Đào, giống như bông hoa xấu hổ nở trong đêm. Tuy không ai thấu hiểu sự nỗ lực của cô, nhưng cô vẫn có thời kỳ nở hoa của riêng mình. Nhưng hoa dù đẹp đến thế nào, nếu không có người thưởng thức, cũng thành vô nghĩa”
Cô gái ấy ra đi vào trước ngày cưới của người yêu mình 1 ngày…
Và kết thúc một đời người….
Tình yêu là gì chứ, mà có thể khiến một con người bi luỵ như thế, đau lòng như thế. Vì cảm xúc là của mỗi người. Mình không trải qua những cảm xúc của cô gái đó, nên chẳng biết phải nói thế nào. Không trải qua, làm sao hiểu thấu…
Tất nhiên đứng ở phương diện của mình, mình không bao giờ muốn nhìn thấy một cô gái đang ở độ tuổi xinh đẹp nhất của đời người TỰ TỬ. Lại còn lựa chọn rời đi trước ngày cưới của chàng trai mình yêu.
“ Nhưng vẫn còn một loại tình cảm khác, gọi là tác thành cho người khác. Bởi vì yêu mà không có được, nên chỉ hi vọng người sẽ sống tốt, còn ta cam tâm tình nguyện trả giá tất cả”
>> Đào Tử của Xuân Tam Đinh
Đây là một câu chuyện kết thúc có hậu, điểm hạnh phúc nhỏ nhoi trong quyển sách này.
“ Thành phố, bởi vì sự tồn tại của một người, mà trở nên có ý nghĩa. Hoàng hôn mùa hè, buổi chiều mùa thu, tàn dư của ánh tà dương, ánh đèn neon giữa đêm khuya, tất cả đều rực rỡ lộng lẫy. Đời người khúc khuyủ, biển người mênh mông, chỉ cần người ở bên cạnh tôi, thì dù sống giữa núi non hoang dã tôi cũng vui lòng, nguyện cùng người ngắm nhìn thế gian trăm lần thay đổi”
Chuyện tình yêu chân thành ngày nay có thể xa xỉ hơn ngày xưa rất nhiều.
Lúc trước, một túp lều tranh, hai quả tim vàng.
Bây giờ, vẫn là một túp lều tranh, hai quả tim vàng. Nhưng là túp lều được dựng lên ở khu đất rộng 1000m2 giữa trung tâm, hai quả tim nặng 10 kg vàng ròng.
Mình đùa ( không, thật vậy mà)
Xuân Tam Đinh được Đào Tử gọi là chú. Chuyện tình của họ được viết rất mộc mạc và đơn giản. Hai người họ cùng đi đến Cửu Trại Châu ( chỗ này cực đẹp). Sau đó ở bên nhau, yêu nhau.
Rồi nam chính bị tai nạn giao thông. Và phải cưa đi một chân. Còn cô gái tên gọi Đào Tử này, lúc này lại nhận được thông báo du học. Và như mọi người đoán đấy, cô gái ấy bị “đuổi” đi. Còn chàng trai thì ở lại khóc ướt cả gối…
Cuối cùng thì còn phải “giật tít” là lấy vợ để cô bé ấy chết tâm. Vậy mà vẫn không qua mặt được cô bé ấy.
Con gái mà yêu ai là yêu sâu đậm lắm nhé, đừng có đùa.
Một số trích đoạn hay trong quyển sách này mà mình thích
Quyển sách này có 14 chương. Mỗi chương đều có những câu nói làm mình ấn tượng. Ấn tượng vì ngôn từ bay bổng có, ấn tượng vì tình cảm dạt dào cũng có. Có nhiều câu chuyện làm mình cảm thấy rơi vào khoảng lặng.
Cảm giác đọc xong và viết review gần xong rồi, vẫn cảm thấy có chút bần thần và nuối tiếc.
>> Sứ thanh hoa
Tôi còn rất nhiều điều chưa nói xong, người còn rất nhiều phong cảnh chưa ngắm qua, chúng giống như những hạt giống đang ngủ đông, trải qua bốn mùa, trải qua nắng mưa. Cuối cùng sẽ có một ngày, tôi sẽ vượt qua sông qua núi, từng bước đến gần người, từ đó về sau, mỗi ngày cùng nhau ngắm tà dương, nâng cốc hoan ca, biến cuộc sống thành một bài thơ tình.
Có hai điều khiến tôi vui vẻ và buồn bã, đó là được gặp người và rời xa người.
>> Hàng vạn ngôi sao
Đến bây giờ tôi vẫn biết ơn ánh sáng của người đã chiếu đến vũ trụ của tôi. Tôi có thể không thừa nhận, rằng người đã thay đổi quỹ đạo của tôi mãi mãi. Cho dù chúng ta bị ngăn cách bởi hàng ngàn hàng vạn ngôi sao, nhưng chỉ cần nhớ đến những năm tháng đã qua, tôi lại ngập tràn sự biết ơn trong lòng, biết ơn người đã xuất hiện trong cuộc đời tôi
Mình có rất nhiều điều luôn muốn làm sau khi mình có người yêu. Trong đó có một điều “ cùng đi ngắm cực quang”. Không muốn trải qua khoảnh khắc đó một mình. Nhưng người yêu mình đang ở đâu thì mình không biết. Còn đi ngắm với bà bạn già thì thấy “lãng xẹt”…
>> Thật xin lỗi, không thể giữ em ở lại
Điều tôi sợ nhất chính là dù tôi hao phí tất cả sức lực của cuộc đời này, cũng không gặp được người như tôi mong muốn..
Anh chỉ muốn tìm một người ấm áp, không cần cưỡi ngựa trắng, không cần đạp cánh bướm mà đến. Chỉ hi vọng vào một buổi chiều ấm áp, người đó đột nhiên xuất hiện, sưởi ấm trái tim phủ đầy bụi trần của anh..
Đâu phải chỉ có chàng trai trong câu chuyện này nghĩ như thế. Mà hầu hết, lý do tồn tại của mỗi người trên cuộc đời này, chính là có thể tìm thấy cho mình, một người nguyện vì nhau mà đến. Được yêu một người và được cho đi tình yêu là một điều tuyệt vời đến nhường nào.
Mình hay bảo với bạn mình là “ sau này tao mà có người yêu, nhất định tao sẽ đánh người yêu tao một trận rồi mới yêu”. Ai bảo, muộn như vậy rồi còn chưa thấy tăm hơi ở đâu cơ…
>> Từ nay về sau, không dám nhìn Quan Thế Âm Bồ Tát
Có những người, số lần ta gặp được họ trong đời chỉ là hữu hạn, hãy nhân lúc còn có thể gặp được nhau mà vui vẻ trò chuyện, chân thành thẳng thắn đi cùng nhau một đoạn đường, bởi khi thời gian cạn kiệt, sẽ không bao giờ gặp lại nhau được nữa…

KẾT
Muốn viết thêm nữa, nhưng mà 5h46 phút rồi. Cảm thấy thật khó tin. Thôi thì chủ nhật mà, cho phép bản thân phê pha một ngày vậy. Hôm nay là 1/11 ngày chắc sẽ đẹp lắm…
Quyển sách Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu này về thiết kế phần mục lục khá sáng tạo ấy nha…Mình thích lắm, mỗi cái để số trang sai á nha ^^!
“ Độ này hoa cỏ đương nở rộ, bạn mang đến bầu rượu mạnh như đã hứa, đó là niềm vui lớn trong số mệnh của tôi. Dù bạn là người yêu mà không có được, hay đang chờ đợi một mình cô lẻ, chỉ xin bạn hãy cứ tin rằng, đến cuối cùng của thời gian, chúng ta đều sẽ được như ý nguyện.
Hi vọng bạn có thể trân trọng tương lai sau này. Bạn là chiến mã, là tự do, đừng bao giờ quay đầu…Núi sông có thể tương phùng, tương lai tươi sáng có thể hẹn cùng nhau, đời người tuy vô thường, nhưng tình yêu sẽ đến…”

Cảm ơn tác giả Quan Đông Dã Khách và những câu chuyện đã gởi gắm ở Sáng hoan ca, chiều thưởng rượu này. Hi vọng tất cả mọi người “ ngoan cường như cỏ dại nơi hoang dã, trải qua thăng trầm, vẫn xanh tươi như thuở ban đầu”.
Chúc mọi người có một tháng mới bình yên và hạnh phúc…
Ngày mới ý nghĩa và trọn vẹn nhé ^^!
Hi vọng các bạn thích bài review này của mình. Cảm ơn tất cả mọi người.
Bạn có thể đọc review về 2 quyển sách khác cùng tác giả tại link dưới đây nhé ^^!
Review hay quá ad ơi. Yêu ad?